Chương 13: Em Mệt Rồi, Thật Đấy!_


Mệt đến nỗi không thể nói được một từ nào nữa, chỉ có thể lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau của một vết thương sâu bị phơi bày ra trước gió.

Nói làm gì khi tất cả đều rơi vào khoảng không lạnh lẽo. Nói làm gì khi chẳng ai lắng nghe. Nói làm gì khi mọi thứ vẫn phải tiếp diễn theo đúng quy luật của nó.

Bao lâu nay, em đã gắng gượng rất nhiều. Em đã tự an ủi mình trong những lúc chênh vênh cảm xúc. Em chẳng dám than thở. Em chẳng dám trách hờn. Và chẳng dám khóc thật to.

Em đã tưởng rằng chỉ cần cố gắng băng qua cánh rừng, sẽ nhìn thấy nguyên vẹn bầu trời nắng xanh. Em đã tưởng rằng chỉ cần mình đối xử thật chân thành thật dịu dàng với thế giới thì duyên phận cũng sẽ yêu thương mình thật tâm thật lòng.

Em mệt thật rồi đấy!

Em không mong chờ nữa

Em không hy vọng nữa

Không thương người nữa đâu.

Nắng 0425

BÌNH LUẬN TRUYỆN
Chương trước
Loading...