Nhờ có linh thức, vấn đề tìm đường đi lại trong rừng thuận tiện hơn rất nhiều...
Lê Vĩ cũng nhờ vậy phát hiện một thác nước từ trên vách núi cao hàng nghìn mét đổ xuống, dòng nước trong xanh tạo thành con suối trên nền đá xanh, vô cùng thích mắt.
Hắn không nói hai lời, trực tiếp cởi bỏ quần áo lao thẳng xuống nước...
“A...thật mẹ nó sảng khoái, lâu rồi không tắm rửa.”
Cảm giác mát lạnh bao trùm toàn thân, tỉnh táo đầu óc, Lê Vĩ hưng phấn đến thở dài.
Tuy nói tu sĩ có thể dùng linh lực làm sạch cơ thể, nhưng thân là người đến từ hiện đại, đã quen với việc tắm rửa...lâu ngày không tiếp xúc với nước vẫn cảm thấy không quen.
“Cái đầu này quá vướng víu, có nên cắt đi không nhỉ?”
Lê Vĩ lại bực bội với mái tóc dài đến tận eo của mình.
Đúng với phong cách cổ trang, nam tu sĩ thường có tóc dài phiêu dật, tạo nên cảm giác anh tuấn tiêu sái các kiểu con đà điểu.
Nhưng Lê Vĩ lại cảm thấy rất phiền, ba mươi năm cuộc đời ở kiếp trước hắn luôn để tóc ngắn.
“Ưu tiên thoải mái, khuôn mặt này vốn đẹp trai sẵn rồi, tóc dài hay ngắn không quan trọng lắm.”
Nghĩ đến đây, Lê Vĩ vận dụng linh lực hoá thành lưỡi đao ở trên đầu mình chém loạn xạ.
Từng lọn tóc dài tung bay, một đầu tóc ngắn đơn giản gọn gàng hiện ra.
Lê Vĩ còn cố ý dùng linh lực cố định kiểu tóc, vài sợi dựng lên, vài sợi rũ xuống...tạo nên một mái tóc đặc biệt thời trang mà không cần vuốt keo bóng loáng.
Dòng nước trong veo cuốn đi những vết máu còn sót lại, Lê Vĩ soi khuôn mặt hiện ra trên mặt nước, nhìn đường nét cơ thể, không thể không cảm thán một tiếng đẹp trai.
Bổ Âm Tông tuyển chọn Thánh Tử cũng rất hà khắc, nếu như không nhìn thuận mắt, những ác nữ kia chắc chắn không có hứng thú song tu.
Nên mới nói dung mạo của mình ở kiếp này khiến Lê Vĩ khá hài lòng.
Chân mày đen tuyền sắc bén như lưỡi kiếm, hai mắt có nét buồn, đồng tử đen láy thâm thuý như màn đêm, sóng mũi hơi rộng nhưng thẳng tắp tạo cảm giác nam tính hữu lực, bờ môi có chút bất cần vểnh lên.
Nếu như đánh giá công tâm, Lê Vĩ cảm thấy cái mặt này có thể so sánh với Kim Thành Vũ chứ chẳng chơi.
Thân thể cũng rất cân xứng, cao trên tám thước, từng khối cơ bắp đã dần thành hình sau thời gian hắn nỗ lực tu luyện trong rừng.
Phong trần lãng tử lại không thiếu nét kiên nghị nghiêm chỉnh.
Đặc biệt nhất chính là thằng tiểu huynh đệ khủng bố bên dưới, ngang tàn khí phách, khiến ngay cả những ác nữ của Bổ Âm Tông cũng phải tiếc nuối là đủ hiểu.
Chỉ tiếc lần đầu đã bị đám ác nữ kia...không thể dành cho nữ nhân mình yêu rồi.
“Không tính, cái đó chỉ là thái dương bổ âm, làm sao tính là lần đầu của ta được?” Lê Vĩ tự an ủi.
Bủm...
Tận hưởng dòng nước, Lê Vĩ chợt nghe thấy tiếng động giống như có người đang bơi lội ở cách mình không xa.
Ánh mắt hắn sáng lên, khoé miệng nhếch lên vẻ xấu xa và hy vọng:
“Dựa theo kịch bản thường thấy, những lúc nhân vật chính ở gần sông hồ hay thác suối, khả năng cao sẽ có mỹ nhân trần trụi tắm rửa, sau đó đôi bên vô tình nhìn thấy nhau, từ đó xảy ra tình tiết yêu đương máu chó.”
Nghĩ đến đây, hắn giả vờ cái gì cũng không biết, chậm rãi không một tiếng động tiến về nơi phát ra thanh âm.
Nước chảy ngày càng siết và mạnh, hắn gần đến nơi con thác đổ từ trên cao xuống.
“Hả? mỹ nhân đâu?”
Lê Vĩ sắc mặt tối sầm.
Đập vào mắt hắn không hề có bóng hình xinh đẹp nào như tưởng tượng, thay vào đó là một sinh vật nhỏ nhắn.
Sinh vật này giống như bị điên, cơ thể có chút xíu nhưng lại không ngừng bơi về phía thác nước, mặc cho dòng chảy cực mạnh, nó vẫn giận dữ kêu lên “chít chít”, sau đó điên cuồng bơi lên.
PHỐC!
Đáng tiếc ở trước thác nước hùng vĩ, nó như châu chấu đá xe, bị dòng thác nặng nề từ trên đỉnh núi đổ xuống nhấn chìm, toàn thân vô lực trôi xa hàng trăm mét.
“Con rái cá này có bệnh à?” Lê Vĩ chậc lưỡi.
Không sai, sinh vật hắn đang nhìn thấy là một con rái cá nước ngọt, cơ thể mũm mĩm, bộ lông nâu nâu, khuôn mặt tròn với vài sợi râu lún phún, nhìn qua rất là đáng yêu.
Bất quá Lê Vĩ chỉ thích mỹ nữ, không thích thú cưng, vì vậy chẳng có bao nhiêu hứng thú với con hàng này.
Rái cá nhỏ sau khi bị dòng thác cuốn bay, nó bỗng nhiên không phục kêu lên thật lớn:
“Chít!”
Sau đó lại một lần nữa dốc hết sức bình sinh, bơi ngược dòng nước như tên bắn, toàn lực lao thẳng về hướng ngọn thác.
“Tên này muốn khiêu chiến thác nước?” Lê Vĩ cảm thấy thú vị, đã nhận ra ý đồ của nó.
Rái cá nhỏ nhưng ý chí không nhỏ nha, cơ thể yếu ớt lại muốn bơi ngược lên thác nước dốc thẳng đứng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
ĐÙNG.
Một tảng đá cứng rắn chặn ngang dòng suối bị cái đầu rái cá húc cho nổ tung khiến Lê Vĩ im bặt, mặt như bị gián tiếp tát một cái đau điếng.
“Đây là Thiết Đầu Đinh trong truyền thuyết?” Lê Vĩ không nghĩ đến lực húc của rái cá lại có thể mạnh như vậy.
Đương nhiên nó dù có chút năng lực bất quá vẫn vô pháp đánh bại dòng thác cao cao tại thượng, mỗi lần đều bị nhấn chìm.
Một ngày không có hiệu quả, rái cá công lược thác nước hàng trăm lần, húc vào đá vài chục lần, mỗi lần đều bị nhấn chìm xuống đáy, cả người đầy rẫy vết thương tích, rái cá nhỏ rốt cuộc bơi xuôi theo dòng chảy.
“Bỏ cuộc rồi à?” Lê Vĩ nhếch miệng khinh thường, cứ tưởng tên này có thể kiên trì lâu hơn một chút.
Nhưng mà rái cá lại một lần nữa gián tiếp tát vào mặt hắn...
Chỉ thấy nó bơi xuôi theo dòng nước tìm thức ăn, bắt mấy con cá dưới suối thích thú gặm cắn, sau khi nuốt vào trong bụng...cảnh tượng thần kỳ lại diễn ra.
Các vết thương trên cơ thể rái cá lấy tốc độ bằng mắt thường nhanh chóng phục hồi, chỉ thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ.
“Moá.”
Lê Vĩ nhịn không được bạo một tiếng thô tục.
Lúc này nếu hắn không nhận ra con rái cá này bất phàm, hắn chính là kẻ ngu xuẩn.
Cơ thể cứng rắn, lực lượng mạnh mẽ, lại còn có thể chữa lành vết thương.
“Chiến thú, đây tuyệt đối là chiến thú hàng thật giá thật.”
Nhịp tim Lê Vĩ đập lên thình thịch, từ một kẻ vô cảm với thú nuôi...hắn bỗng nhiên cảm thấy con rái cá này rất xinh xắn đáng yêu, nhìn vô cùng thuận mắt.
Ngày tiếp theo.
Lê Vĩ cả người trần như nhộng bỗng nhiên bơi đến bên cạnh rái cá.
Tiểu rái cá chớp chớp đôi mắt, nó mãi mê muốn chinh phục con thác khổng lồ, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của tên nhân loại này.
Bất quá tính khí của nó cực kỳ cao ngạo, ngay cả dòng thác lớn gấp hàng vạn lần mình cũng dám chinh phục, còn sợ gì một kẻ lạ mặt sao?
Tưởng rằng Lê Vĩ muốn khiêu chiến mình, rái cá nhảy từ dưới nước đứng trên một tảng đá bằng hai chân, hai cái chân trước có móng vuốt nhỏ nhắn đưa về phía trước thủ thế, sẳn sàng tấn công.
“A, cũng rất ngạo kiều nha.” Lê Vĩ thầm nghĩ trong lòng:
“Với cái tên kiêu ngạo như thế này, ta phải kiêu ngạo hơn thì nó mới phục.”
Hắn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn lấy rái cá, sau đó lại hướng về phía ngọn thác khổng lồ nâng ngón tay giữa lên.
Trong ánh mắt khó hiểu của rái cá, Lê Vĩ bỗng nhiên bạo khởi Linh Lực, vận hết sức bình sinh mà bơi.
VÈO.
Thác nước tuy rất hoành tráng, nhưng Lê Vĩ thân là Trúc Cơ Trung Kỳ...sức mạnh phi vật lý.
Âm Dương Linh Lực bảo vệ xung quanh cơ thể hắn như một màn chắn ngăn cản áp lực do thác nước đổ xuống tạo thành, chỉ thoáng chốc đã ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi.
Vượt thác thành công, Lê Vĩ ngông nghênh cười to:
“Hahahaha, sinh vật hèn mọn hãy khuất phục trước dâm uy...à không, bản lĩnh của ta.”
Linh thức quét xuống quan sát biểu cảm của rái cá, Lê Vĩ dương dương đắc ý:
“Còn không mau sùng bái nhận ta làm chủ nhân?”
“Chít!”
Nào ngờ tiểu rái cá dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngu xem lấy hắn, nâng lên móng vuốt giữa.
“Ngươi có ý gì?” Lê Vĩ giận dữ quát.
Cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy rái cá hít sâu một hơi, từ trên tay nhỏ bỗng nhiên đẩy ra một luồng Thuỷ Linh Lực.
Thuỷ Linh Lực như một cái lốc xoáy nhỏ bao trùm toàn thân nó.
Tiểu rái cá lao thẳng xuống nước, lốc xoáy nước cuốn lấy nó lao vọt đi bắn lên thiên không.
VÈO.
Chỉ nghe một tiếng như không khí bị xé rách, nó đã xuất hiện bên trên đỉnh thác, đứng song song cùng Lê Vĩ.
“Phốc!”
Lê Vĩ gặp đả kích xém phun ra một ngụm máu tươi, nội tâm sụp đổ, buộc phải chửi thề:
“Mả moẹ mày chứ, dùng Linh Lực được sao không nói sớm?”
“Hứ.” Rái cá ngạo kiều hừ một tiếng, nó một lần nữa giải trừ Thuỷ Linh Lực toàn thân, nhảy trở về dưới dòng suối, lại đơn thuần dùng cơ thể lao ngược lên trên thác nước.
Nhưng lần này nó lại thất bại, còn chưa bơi đến một phần mười chiều cao con thác đã bị sức mạnh từ dòng nước đổ xuống cuốn trôi...
“Con hàng này là đang luyện thể a...”
Lê Vĩ rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, xấu hổ đến mức muốn độn thuỷ.
Thì ra con hàng này cố tình không điều động Linh Lực, muốn dùng nhục thân đơn thuần để chinh phục ngọn thác mà thôi.
Uổng công hắn tự cho mình là tài giỏi một phen, thật nhục nhã a...
“Vừa có Thuỷ Linh Lực rất mạnh, vừa tu luyện thân thể...con hàng này chính là một thiên tài a.” Lê Vĩ gặp đả kích, lâm vào tự kỷ trong vài giây.
Bất quá càng là như thế, Lê Vĩ càng muốn kết giao.
Yêu thú lợi hại như vậy, không tìm cách thu phục chính là ngu xuẩn.
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
Độc giả có lòng ủng hộ e thì có thông tin donate bên dưới web ạ.
Ai thích bàn luận tham gia gr FB, ai thích nghe truyện audio hãy đăng ký ủng hộ kênh YTB.
Chân thành cảm ơn <3
BÌNH LUẬN TRUYỆN
-
-
🤣🤣
12 giờ trước -
Bựa quá😂
12 giờ trước -
Gặm
12 giờ trước-
Tình tiết không theo lẽ thường 🤡
12 giờ trước
-
Trần Dũ
Dự là con hàng rái cá này thế nào cũng biến thành mỹ nhân
Casko
chả lẽ ý bro là đi chịt 1 con rái cá ah 💀
Xác nhận xóa